Truyện Ma Audio Đình Soạn - Tấm Ván Quan Tài

Truyện Ma Audio Đình Soạn - Tấm Ván Quan Tài
Truyện Ma Audio Đình Soạn - Tấm Ván Quan Tài
Truyện Ma Audio Đình Soạn Tấm Ván Quan Tài
Tác giả: Chiến Nguyễn
Giọng đọc: MC Đình Soạn
Thể loại: Truyện ma có thật
Trạng thái: Đã Hoàn Thành


GIỚI THIỆU TRUYỆN

Truyện Ma Audio Đình Soạn Tấm Ván Quan Tài. Trong buổi tối hôm nay, Mc Đình Soạn Official xin gửi đến các khán thính giả 3 tập  TẤM VÁN QUAN TÀI - Đào Mộ Yểm Bùa  - Câu Chuyện Có Thật Về Bùa Yểm MC Đình Soạn Kể

Nói rồi ông thầy mau chóng rắc rất nhiều gạo và chè khô vào bên trong quan tài. Ông ta làm vài thủ tục đơn giản rồi quay sang bảo mấy thằng gia nô khênh xác của bà Thu đặt vào bên trong. Cái xác sau một hồi nằm lăn lóc ở bậc hiên, tuy rằng lúc nãy đã được bà Thón và cái Nhị tắm rửa lau chùi khô ráo nhưng bây giờ ruồi nhặng đã bắt đầu bu tới vo ve bay lượn lòng và lòng vòng. Nước mủ từ bên trong cái xác lại bắt đầu rỉ ra.... Cái bụng của bà Thu căng phồng , da thịt của bà bủng beo, chỗ nhợt chỗ tím và đôi mắt thì sâu hoắm kinh dị không thể nào diễn tả hết được thành lời. Anh Khoai với thằng Cả vần xác bà Thu vào trong một tấm vải to... 



Thế rồi anh Khoai gọi cả thêm thằng Thuần và thằng Tí , mỗi thằng một góc mà khênh cả tấm vải lẫn xác bà đặt vào trong quan tài đến *Huỵch* một cái...  Xác chết ngâm nước lâu ngày giống như quả bóng bơm hơi... bị mấy thằng gia nô đặt vào trong một chiếc quan tài sức chứa có hạn thì lập tức kẹt cứng ....Cái quan tài theo đà rơi của xác chết rung lên lắc lư.... thằng Thuần béo vừa thấy xác bà Thu mắc lại, cái thành ván quan rung lên đập vào chân của nó thì vội buông tay ra sợ hãi kêu lớn

“Ối.. ối.. ối...”

Thằng Thuần bất giác buông đầu tấm vải đỡ ra... cái xác của bà Thu theo đó mà cũng tụt nghiêng xuống dưới xiêu vẹo, lệch cả sang một bên. Mấy thằng còn lại trợn mắt. Ông thầy thấy vậy vội vã tiến lại quát to

“Ối dồi... cái lũ vô dụng... chúng mày muốn chết hay sao mà việc quan trọng thế này cũng làm hỏng hả?? Chết dở.. chết dở...”

Lão Khiêm nãy giờ đang ở bên trong buồng. Lão sau một hồi nấp ở trong ấy lấy bình tĩnh thì ngó đầu ra xem. Thấy có việc không ổn, lão hắng giọng một tiếng rồi chắp tay sau đít bước ra bên ngoài nói lớn

“E hèm...chúng mày làm ăn thế hả???? Có tin ông bẻ cổ từ đằng trước ra đằng sau hay không?? Hả?? 

Hả?? Bọn ăn hại này”

Thằng Thuần Béo mặt mũi tái xanh, nó thấy lão Khiêm ra thì vội túm lấy cái đầu khăn bị tuột kéo kéo lên tay chân run rẩy như cầy sấy. Thế rồi mấy thằng nó lại loay hoay kéo lên kéo xuống mãi mà vẫn không thể nào đặt được cái xác cho hẳn hoi vào bên trong quan. Ông thầy cúng quan sát một hồi, ông ta thấy vậy thì mới nói

“Ây dà... khả năng là bà nhà quyến luyến gì đó rồi.... ông bá... ông bá ơi....”

Ông thầy nói xong bỗng ngoảnh sang nhìn lão Khiêm... Lão Khiêm đang đứng cách mấy bước chân ngó đầu nhìn. Tự dưng bị ông thầy gọi tên thì giật mình đánh thót một cái. Lão lắp bắp 

“Hả...hả... chuyện gì??”

Ông Thầy nhíu mày, ông nhìn dáng bộ có vẻ luống cuống của lão thì nói

“Làm gì mà ông có vẻ sợ thế....?? Cần nhờ đến ông rồi đây...”

Lão Khiêm đang không biết ông thầy bảo gì mình, nghe thấy ông ta nói cần nhờ đến thì tự dưng tay chân quíu hết cả lại. Ông thầy đắn đo mấy giây, thế rồi ông ta nói

“Việc nhập quan gặp trục trặc rồi.. có lẽ bà không muốn mấy thằng đầu đất này đặt bà vào trong quan... ông lại đây... lại đây tôi bảo...”

Lão Khiêm hoang mang... lão bước lại hỏi có chuyện gì thì ông thầy nói

“Cái quan tài hơi chật, cái xác thì đã phình to... ông là chồng của bà ấy... có lẽ ông nên tự tay đặt bà ấy xuống xem chừng là sẽ được... mấy thằng này không làm được việc rồi...”
Lão Khiêm nghe ông thầy nói xong lập tức ngây ra... lão luống cuống xua tay rối rít

“Cái gì???... tôi tôi tôi.. tôi đặt á?? Không không không.. sao lại là tôi đặt....”

Ông thầy ngạc nhiên, ông ta thấy lão có vẻ hoảng sợ thì nói

“Ơ.. chứ không ông thì ai đặt.... chắc chắn là bà nhà muốn ông đặt rồi... không lẽ ông muốn để bà nằm lệch thế này mà mang đi chôn chôn hay sao?? Độc lắm đấy...!!!”
Nói rồi ông thầy đưa tay ra hiệu tỏ ý bảo lão tự tay làm. Lão Khiêm đưa mắt nhìn mấy thằng gia nô, thế rồi liếc nhìn cái xác kì dị của bà Thu ở bên trong quan mà không còn lời nào để chửi lũ ăn hại này. Lão 

Khiêm lúng túng.... Mấy thằng kia sau khi thấy ông thầy bảo lão tự tay đặt bà chủ vào thì trút được gánh nặng thở phào. Chúng nó hùa theo ông ta mà nói thúc giục lão Khiêm

“Dạ dạ... dạ ông đặt bà vào đi... chắc bà muốn tự tay ông đặt đấy ạ.. dạ dạ...”

Lão Khiêm mắt mở trừng trừng ra, lão nghe đến đây thì tay chân bỗng co quắp hết cả lại. Người lão ớn lạnh... lão lưỡng lự rón rén bước tới cạnh cái quan tài mà vừa run vừa nói

“Nhất định... nhất định là phải ông đây làm hay sao??liệu... liệu được không đấy?”

Ông thầy cúng gật đầu, ông nói chắc nịch

“Nhất định....”

Thế rồi ông ta nhìn lão Khiêm như khẳng định lắm.. Lão Khiêm hít sâu một hơi...lão cố gắng hít thở để lấy can đảm cho mình nhưng mùi tử khí của cái xác theo đó chợt bay thẳng vào trong mũi làm lão lợm giọng... lão bất giác...

“Oẹeeee....”

Lão Khiêm kinh tởm oẹ khan tại chỗ.... thằng Tí thấy vậy thì hấp tấp. Nó nhanh mồm nói

“Ông ông.. ông làm luôn đi rồi đóng quan tài lại cho đỡ mùi, con sẽ giúp ông... “
Lão Khiêm oẹ rướn lên mấy chập, lão nghe thằng Tí nói thì vội vã gật đầu.... Lão dùng hết sự can đảm của mình bước sát lại. Lão nhắm tịt mắt, không dám nhìn vào bên trong quan mà đưa tay vội vã ấn mạnh một cái xuống bụng cái xác của bà Thu
“Bụp.... “
....

Một tiếng gì đó kì cục chợt vang lên.... cái xác của bà Thu sau khi bị lão Khiêm ấn mạnh vào bụng thì tụt chặt xuống tận đáy cái “Phịch”..... 2 cánh tay bà Thu cứng ngắc không vừa vách quan theo đà lập tức tạo thành tư thế giơ lên trên cao.... Lão Khiêm nghe thấy có tiếng động lạ thì vội vàng mở mắt ra nhìn... một mùi tử khí  xộc ra nồng nặc.... Lão Khiêm trông thấy cái xác bà Thu không có con ngươi, cái miệng há hốc đen xì và đưa tay hướng về phía mình mà giật mình kinh hãi tột độ... lão hốt hoảng nhào vội ra sân... lão vừa hoảng loạn mà vừa ôm bụng nôn oẹ

“Oẹeeeeee.... oẹeeeeeeeeeee...”

Lão Khiêm nôn đến nỗi mật xanh mật vàng trong bụng chớ hết cả ra ngoài... lũ ruồi nhặng sau khi đánh hơi thấy mùi tử khí thì lập tức bu tới đậu kín mít... 4 thằng gia nô sợ hãi, chúng nó ngửi thấy cái mùi kinh tởm đó bốc lên thì cũng không chịu được mà vứt luôn tấm vải bỏ chạy tán loạn ra xa. Cái xác củ bà Thu kẹt cứng, giơ hai tay lên trời như muốn kéo ai đó vào bên trong vậy... Ông thầy nhăn mặt bước lại, ông ta đưa tay ấn ấn tay bà Thu xuống không được thì dùng hai tay của mình cầm 2 cổ tay bà kéo nhích lên.... định bụng thu hẹp vai của tử thi mà nắn tay bà Thu đặt gọn lên trên bụng... ông Thầy vừa nín thở nghiêng đầu tránh lũ ruồi nhặng, ông vừa túm lấy tay xác chết rồi kéo kéo lên....

Thế rồi.... chỉ nghe thấy “Bựt” một tiếng.... 

Một tay của ông thầy đang túm tay bà Thu bỗng có cảm giác lỏng lỏng ... cánh tay phải của bà Thu sau khi bị ông ta kéo thì lập tức đứt lìa ra khỏi xác... ông thầy cúng đứng hình.... Ông ta hoảng hốt nhìn xuống thì thấy may sao lớp áo niệm đã giữ cánh tay của bà Thu lại . Cái xác lại tụt hẳn xuống tận đáy, ông thầy mau chóng bẻ khớp khuỷu tay bà cho gọn đặt lên trên bụng rồi vã mồ hôi lạnh nói lớn

“Mau mau... mấy thằng kia... đóng nắp quan tài lại...mau...”

Ông thầy nói rồi thì cũng chạy vội ra chỗ khác mà hít thở như sắp hết hơi. Anh Khoai với bọn thằng Tí đứng cách xa cả chục mét... mấy thằng nghe ông thầy nói thì lắp bắp

“Dạ dạ... dạ.. mày... mày lên trước đi.. lên đi...”

Lão Khiêm điên máu, lão vừa sợ, vừa nôn, vừa chửi không ra câu... mấy thằng gia nô sau vài giây đùn đẩy nhau thì cũng xúm lại mà mặc kệ ruồi nhặng còn bay đầy ở trong quan, mỗi thằng một tay ụp cái nắp lại cái “Kịch”
.....

Cái quan tài bị đậy lại kín mít... vài con ruồi bâu ở xác không thoát ra kịp theo đó cũng bị nhốt lại cùng với bà Thu luôn... ông Thầy thở không ra hơi, ông ta thấy nắp quan tài đã đóng thì vội tiến lại lấy từ trong túi đồ nghề cái búa và vài cái đinh nện xuống chan chát....

“Cộp...cộp... cộppp...”

Cả chục cái đinh nhanh chóng được đóng ngập vào 4 miếng ván quan.... chiếc quan tài được ghim chặt nắp lại thì cũng là lúc mà ông thầy cúng thở phào... ông ta vuốt những giọt mồ hôi trên trán, ông quay sang lão Khiêm mà nói

“Phù... phù... xong rồi... xong rồi...”

Lão Khiêm mặt mày tái nhợt, lão thấy quan tài đã đóng thì cũng nhẹ nhõm hết cả người. Lão gọi muốn đứt hơi...

“Con Nhị... con Nhị đâu... múc cho ông gầu nước... để ông rửa mặt rửa tay mau lên...”

Nói rồi lão ngồi phịch luôn ra đất mà thở hổn hển... cái Nhị nhanh chóng bê một thau nước từ dưới giếng lên.....Ở bên ngoài cổng, có tiếng chân người lật đật đi tới và tiếng chó sủa chợt vang lên nhấm nhẳng

“Gâu gâu gâu.. gâu gâu...”
..........

Lão Khiêm vừa rửa tay vừa ngẩng đầu nhìn ra... lúc này trời đã tối lắm. Từ phía ngoài cổng, 4-5 cái bóng người cầm đuốc sáng rực bám theo nhau đang lật đật đi vào. Là gia đình bên ngoại của bà Thu. 

Lúc chiều nhận được báo tin thì họ cũng vội vã từ huyện bên mà tức tốc đi sang bên này. Lão Khiêm mau chóng đứng dậy, em gái của bà Thu thấy chiếc quan tài đặt ở giữa sân đóng kín thì vội nhao lại ôm lấy khóc lóc

“Chị ơi.... chị ơi... quan bác.. quan bác ơi... chị em....huhuhu...”

Lão Khiêm nhìn thấy em dâu và mấy người họ hàng nhà vợ mình đã sang. Lão lên bộ trịnh thượng mà nhìn họ nói

“E hèm... khóc lóc mà làm gì được bây giờ... thảm... thảm lắm... thôi... vào nhà đi....bay đâu.... khênh quan tài của bà chủ vào nhà...”

Thế rồi bấy giờ lão mới sai mấy thằng khênh quan tài và xác bà thu vào bên trong... ai nấy  xúm lại mỗi người một chân một tay. Bà Thón, cái Nhị và vài người nữa mau chóng dọn dẹp thu xếp bên trong nhà để mang quan tài của bà chủ vào.... ông Thầy cúng đứng ở trên hiên, ông chỉ đạo lũ gia nô làm việc rồi nói

“Kìa... ông bá... ông thắp mấy nén nhang lên... nhà lạnh lẽo quá... mà.. xác chết đã lâu rồi... trong ngày mai là phải chôn cất... vậy thì trong tối nay sẽ phát tang ngay.... mấy thằng mày.. thằng nào đi chặt cho tao 2 cây chuối con để tí nữa đặt vào linh sa nữa...”

Mấy thằng gia nô lúc này đều đang khênh quan tài của bà Thu. Bà Thón đang dọn dẹp, bà nghe thấy ông Thầy nói thì quay sang ú ớ ra hiệu

*Để tôi*

Thế rồi bà Thón xuống bếp vớ lấy con dao rồi mau chóng đi thẳng xuống dưới vườn để mà chặt chuối theo ý của thầy... Lão Khiêm thắp ngọn đèn dầu rồi châm lên mấy nén nhang. Lão cắm 3 nén ở trên khe quan tài vợ và 3 nén còn lại thì cắm ở trên bàn thờ gia tiên của nhà mình... lão Khiêm vừa thắp nhang xong, lão đứng vái vái lạy lạy ở trước bàn thờ thì tự dưng cả ba nén trên bàn thờ bất ngờ lịm tắt..... lão Khiêm trố mắt, lão quay lại đằng sau nhìn thì thấy 3 nén ở trên nắp quan tài vẫn đang cháy toả khói đều đều. Lão Khiêm chột dạ, lão ngoảnh dọc ngoảnh ngang thì thấy mọi người vẫn đang tất bật dọn dẹp xung quanh. Lão lấy một cái đóm đốt lửa nhón chân châm cho nhang cháy lại...Thế rồi lão đứng len lén vừa nhìn xem nhang có tắt tiếp không mà vừa nói với ông thầy. Trong lòng lão hoang mang lắm...

“Này này... mai...mai thì mang xác ra đồng chôn được không??”

Ông thầy đang chỉ đạo dọn dẹp, ông nghe thấy lão hỏi một câu chả đâu vào đâu như vậy thì mới nó...

“Là sao ạ?? Không mang ra đồng?? Thì mang ra đâu??”

Lão Khiêm chẳng hiểu vì sao mình lại hỏi như vậy, lão đang mải nhìn mấy que nhang chưa thấy tắt thì cái Nhị tự nhiên nói

“Ơ.... sao lại mang bà ra đồng ạ...?? Ông phải chôn bà ở khu mộ trong nhà mình chứ??”

Lão Khiêm quay ngoắt ra nhìn nó... gương mặt lão tự dưng thoáng chốc lo lắng... ông thầy nhíu mày hỏi

“Sao lại khu mộ trong nhà mình...”

Cái Nhị chưa kịp thưa, em gái bà Thu nghe vậy mới khóc lóc nói

“Đúng rồi.. quan bác... em biết nhà bác có khu mộ riêng của dòng họ... sao không chôn chị em ở đấy mà lại mang đi đâu??? Huhuhu... quan bác ơi... chị em cả đời theo ông... sao ônng nỡ lòng mà đẩy chị em ra đồng một mình một góc...???”
Mấy thằng gia nô nghe vậy cũng đồng tình, ông thầy bảo cái Nhị nói rõ cho ông nghe là thế nào thì ông ta nói

“Đúng rồi.. thế thì phải chôn luôn cùng khu các cụ chứ ai lại đi mang ra đồng... mang bà ra đồng rồi bà 
tủi.. bà về bà quở chết...”

Nói rồi ông ta lại tiếp tục quay sang chỉ đạo mấy thằng gia nô không để ý tới lão nữa. Lão Khiêm ấp úng... lão nhìn cái quan tài của bà Thu cạnh bên rồi nhìn về phía khu vườn nhà mình mà tự dưng run lập cà lập cập...lão lẩm bẩm

“Chôn... chôn ở nhà.. ở nhà...”
........

Ở chỗ cuối vườn, lúc này thì bà Thón đang một tay cầm dao, một tay cầm cây đuốc nhỏ mà lọ mà lọ mọ. Bà đang chui tọt ở chỗ bụi chuối rậm rạp gần chuồng lợn mà lúi húi tìm chặt cây. Bà Thón đau lòng lắm, bà là người bị câm cho nên không thể nói ra cho ai biết được cảm xúc của mình. Bà sống ở nhà này đã nhiều năm, từ ngày bà chủ về đây thì bà với bà chủ đã trở nên vô cùng thân thiết. Bà chủ thương bà còn hơn cái Nhị, thực ra cả hai đều gạt cái phận chủ tớ qua một bên mà không màng danh phận xem nhau như chị em.... Bà Thón vừa chặt chuối vừa gạt dòng nước mắt chảy rưng rưng.... bà đang nghĩ tới cái chết thảm của bà Thu thì bất chợt... ở phía sau lưng bà... có một hơi lạnh kì lạ từ đâu bỗng truyền tới lạnh toát....Bà Thón khẽ rùng mình lên một cái. Cây đuốc đang cháy bập bùng cắm ở bên cạnh bị gió thổi phù phù lung lay... ở trên đỉnh đầu, có tiếng của những tàu lá vang lên xào xạc làm cho bà Thón dừng tay lại.... Bà Thón lạnh toát người, khi không mà bà tự dưng có cảm giác kì lạ lắm... cảm giác này giống hệt như là có ai đó đang đứng ở ngay đằng sau mà nhìn bà vậy... bà Thón bất giác quay đầu lại phía sau. Ở trước mắt bà, cảnh vật lúc này chỉ toàn là một màu đen tăm tối... Xa xa phía trên nhà trên, tiếng khóc than của mấy người bên nhà bà Thu vẫn vang lên đều đều trong một khung cảnh âm u, sầu thảm....Bà Thón nhìn quanh một lượt mà chẳng hề thấy có ai.... 

Thế rồi bà nhíu mày khó hiểu rồi lắc đầu đứng dậy vác 2 cây chuối non thẳng hướng đi lên trên nhà. Bà Thón vừa cầm đuốc soi đường vừa lật đật bước đi. Lúc đi qua chỗ gần gốc cây thị. Chẳng hiểu vì sao mà bà đang đi bình thường bỗng dưng bị thụt chân một cái.... bà Thón suýt ngã... bà nghiêng ngả giữ cho 2 cây chuối trên vai thăng bằng mà đánh rơi luôn cả cây đuốc trên tay kia... ánh lửa tắt ngấm...cảnh vật xung quanh từ từ chìm vào trong một màu tối tăm.... Chân trái của bà Thón sau khi nhẫm phải một chỗ đất mềm thì bị thụt lún xuống bùn, ngập qua cả cổ chân... bà Thón loạng choạng... từ dưới bàn chân của bà, bỗng dưng bà cảm thấy có một tia gì đó lạnh toát, rờn rợn.... cảm giác này lạnh lắm... nó lạnh tái tê và truyền đến tận xương.....  bà Thón vội rút chân lên lảo đảo.... bà nghĩ bụng chắc là mấy hôm vừa rồi trời mưa , cho nên đất ở trong vườn mới nhão sụt như vậy rồi lại tiếp tục đi qua khu vườn thẳng hướng lên trên nhà...Lúc đi đến giữa sân, bà Thón ú ớ gọi cái Nhị ra cầm chuối vào đưa cho thầy vì sợ chân bẩn rồi quay ra giếng gột rửa. Bà Thón múc gầu nước lên , bà dội vào chân đạp đạp thì thấy bàn chân trái của mình bỗng tê dại, lạnh ngăn ngắt. Bà Thón nghĩ trong đầu

*Lạ Thật...*

Thế rồi bà khó hiểu mà vừa nghĩ ngợi gì đó vừa tiếp tục rửa chân rửa tay... Ở phía xa xa, lúc này thì trong làng Thịnh Hoà có tiếng chó sủa đâu đó cứ vang lên nhấm nhẳng... đất trời hoàn toàn chìm vào trong mịt mù tối tăm... bà Thón vừa rừa chân vừa lạnh gáy.... bà đánh mắt ra chỗ khu vườn rậm rạp âm u kia thì lại chợt có cảm giác như là có ai đó đang đứng ở trong bóng đêm mà nhìn mình vậy....

truyện ma,truyện ma có thật,truyện ma mới nhất,truyện ma hay,truyện ma mới,quàng a tũn,truyện ma quàng a tũn,quang a tun,đọc truyện đêm khuya,truyện ma làng quê,truyen ma,truyện đêm khuya quàng a tũn,truyện ma đêm khuya,#qat,truyện ma có thật mới nhất,truyện ma đình soạn,đất đồng radio,pháp sư đen,pháp sư tí,cậu tẩy,đồ đệ diêm vương,truyện ma pháp sư diệt quỷ, nghe truyện online, truyện ma, truyện ma audio, truyện audio, truyện ma full, truyện ma hot, đọc truyện ma online, truyện đình soạn, mc đình soạn, truyện ma đình soạn, truyện ma quàng a tũn, quàng a tũn

Post a Comment

Previous Post Next Post