Truyện Ma Audio Đình Soạn - Trùng Tang

Truyện Ma Audio Đình Soạn - Trùng Tang
Truyện Ma Audio Đình Soạn - Trùng Tang
Truyện Ma Audio Đình Soạn Trùng Tang
Tác giả: Sưu Tầm
Giọng đọc: MC Đình Soạn
Thể loại: Truyện ma làng quê có thật
Trạng thái: Đã Hoàn Thành


GIỚI THIỆU TRUYỆN

Những ngày đầu tiên của năm mang đến cái không khí se lạnh của mùa đông miền Bắc. Một buổi chiều nhàn rỗi ngồi bên cửa sổ, tôi đang nhâm nhi tách trà nguội ngắt trên tay. Cầm cái bút bi đặt lên trang giấy, tôi đắn đo mãi và cuối cùng cũng quyết định ghi chép lại. 

Bởi lẽ nó là một biến cố xảy đến với một hộ gia đình mà cho tới tận bây giờ mỗi khi nhắc tới làm ai cũng phải lạnh người run sợ. Người ta chọn con đường đại học để định hướng tương lai, nhưng gia cảnh nhà tôi không đủ điều kiện để tôi đi theo hướng đi đó. Thêm nữa với tính chán học của tôi, tôi cũng không muốn đi học đại học. 

Bây giờ đã gần 25 tuổi, bạn bè đồng trang lứa ai nấy đã có một công việc ổn định còn tôi vẫn đang từng ngày mài đít trên xe kiếm tiền trang trải. Công việc tôi đang làm là phụ xe bốc dỡ hàng hoá, làm cùng với tôi là anh Nam, anh ta hơn tôi 7 tuổi nhưng cũng chưa vợ con gì. Anh em làm với nhau đã mấy năm trời nên quen thân lắm, chúng tôi như một cặp bài trùng trong công việc. Những chuyến hàng chở đi đều là anh Nam làm tài xế, còn tôi chỉ việc ngồi cạnh vắt chân lên thành cabin tán phét, khi nào hàng tới nơi thì xuống xe bốc dỡ. 

Buổi trưa hôm đó, chúng tôi có một chuyến hàng về làng Phúc An. Đơn hàng mà chúng tôi nhận được là chuyển số hàng này về một cửa hàng tạp hoá mới mở ở trong làng. Sau khi cùng nhân viên của đại lý chất hàng lên chiếc xe bán tải, chúng tôi cùng nhau kiểm kê lại một lần nữa để chắc chắn rằng đã đầy đủ. Xong xuôi, tôi đóng cửa khoá thùng xe lại rồi cùng anh Nam bon bon trên xe tiến về làng Phúc An. Anh em ngồi trên xe tám chuyện một lúc lâu, khi đến nơi trời đã xế tà. Làng Phúc An cách trung tâm thành phố cả trăm ki-lô-mét, nơi đây thật sự giữ đúng chất của một làng quê khi vẫn giữ được nét cổ kính và thanh bình mà chốn đô thị sầm uất không thể nào mà có được. 

Chúng tôi bốc xong toàn bộ hàng trên xe vào cửa hàng tạp hoá thì đồng hồ cũng điểm 8 giờ tối. Sau khi thanh toán xong, chúng tôi phờ phạc leo lên xe với tâm trạng mệt mỏi. Cầm vô-lăng chuẩn bị lái xe quay trở về thành phố, anh Nam bỗng tặc lưỡi: “Mẹ nó, giờ mà về chắc nhà chắc đến sáng mất, dọc đường đi cũng chẳng có hàng quán nào mà anh đói quá Tuấn ạ!” Nhắc đến đói làm cái bụng đang trống rỗng của tôi cũng biểu tình sôi lên ùng ục, tôi gật đầu: “Em cũng thế, ăn có mỗi bát cơm từ trưa, giờ đói vàng mắt.” Nghĩ một lúc, anh Nam quay xe ngược trở lại vào trong làng, tiện đường vào quán tạp hoá ban nãy đèo thêm mấy cân hoa quả tươi. 

Tôi hỏi thì anh Nam nói ở đây anh có một người bác họ, phần anh muốn vào đó vì lâu rồi không ghé thăm và phần muốn xin cho cả hai chúng tôi tá túc qua đêm nay. Dừng xe ở một ngôi nhà mái ngói có tường vây đã loang lổ ẩm ướt màu rêu phong, anh Nam gọi vào trong. Lát sau, có một người đàn ông ra mở cổng, anh Nam nhanh miệng chào: “Bác Tâm, cháu Nam con mẹ Dung đây, bác khỏe không ạ?” Người đàn ông mà anh Nam gọi là bác Tâm thấy vậy liền cười: “A thằng Nam, lâu rồi không đến chơi với bác, còn cậu này là…” Tôi liền lễ phép giới thiệu: “Dạ chào bác, cháu là Tuấn, là phụ xe với anh Nam ạ.” Chào hỏi một hồi, bác Tâm dẫn chúng tôi vào nhà đúng vào lúc gia đình bác ấy chuẩn bị nấu cơm. 

Hỏi ra mới biết chiều nay bác Tâm và vợ đi ra bưu điện xã gửi ít đồ cho cậu con đang học ngoài Hà Nội nên giờ nấu cơm muộn. Chả mấy khi con cháu đến thăm nên bữa cơm tối nay được bác gái chuẩn bị chu đáo lắm, thật may mắn cho hai cái bụng bất trị của chúng tôi. Cơm nước xong xuôi, tôi và anh Nam tranh nhau xuống bếp rửa bát nhưng bị bác gái đuổi lên nhà. Chúng tôi nhìn nhau cười khổ trước sự nhiệt tình của bác gái, sau đó đành lên nhà trên ngồi tiếp chuyện với bác Tâm. 

Ngồi trên bộ trường kỷ đã lỗ chỗ màu vàng trắng vì mối mọt, tôi chợt nhìn ra ngoài sân nơi có mấy con chó vàng nhà bác Tâm nuôi đang nô đùa, tôi tấm tắc khen: ‘’Chà, nhà bác Tâm nuôi mát tay thật, có mấy con chó vàng đẹp quá.’’ Anh Nam ngồi cạnh liền nói: ‘’Tuấn, mày thử ướm xem được bao nhiêu bát riềng mẻ?’’ Bác Tâm nhìn anh Nam cười: ‘’Cha bố anh, bác nuôi mấy con chó trông nhà đấy, thích thì mai bác dẫn hai đứa ra quán đầu làng làm một chầu.” Quay sang lại thấy tôi khá thích thú với mấy con chó, bác Tâm bỗng nhiên trầm tư, trên nét mặt của người đàn ông đã in hằn vết sương gió chốn đồng quê nghèo khổ hiện ra ánh nhìn lặng lẽ: ‘’Nói đến chó làm bác nhớ tới một câu chuyện hãi hùng mà cho tới bây giờ vẫn còn ám ảnh bác.’’ Tôi lấy làm lạ: ‘’Chuyện… liên quan đến chó ạ?’’ Bác Tâm gật đầu, giọng trầm mặc: “Hai đứa bây có tin vào tâm linh không?” Tôi và anh Nam nhìn nhau, như hiểu được trong đầu chúng tôi đang nghĩ gì, bác Tâm tiếp lời: ‘’Nếu có gan thì ngồi nghe bác kể câu chuyện này, sợ là đêm chúng bây không ngủ được thôi.” Tính tò mò bùng lên, tôi và anh Nam nằng nặc đòi bác Tâm kể. Cầm chén nước chè uống đã vơi, ngón tay bác Tâm xoay tròn quanh chiếc chén, hai hàng chân mày nhíu xuống như đang cố hồi tưởng lại sự việc kinh hoàng đã xảy ra trong quá khứ ở ngôi làng này.
 
truyện ma,truyện ma có thật,truyện ma mới nhất,truyện ma hay,truyện ma mới,quàng a tũn,truyện ma quàng a tũn,quang a tun,đọc truyện đêm khuya,truyện ma làng quê,truyen ma,truyện đêm khuya quàng a tũn,truyện ma đêm khuya,#qat,truyện ma có thật mới nhất,truyện ma đình soạn,đất đồng radio,pháp sư đen,pháp sư tí,cậu tẩy,đồ đệ diêm vương,truyện ma pháp sư diệt quỷ

Post a Comment

Previous Post Next Post